Thứ Ba, 9 tháng 7, 2013

[Shukan Asahi] Takayanagi Akane - Tôi từng là một kẻ hướng nội, nhưng những lời kì diệu của mẹ đã giúp tôi thay đổi.

Với Churi, ban đầu mình chỉ ấn tượng với bạn bởi bạn chính là gương mặt của Team KII, No 3 của SKE48 (bạn là người thay thế vị trí của Yagami Kumi làm No 3 của SKE48 do em ấy dính scandal). Đó, chỉ có thế thôi. Nhưng sau đó, mình coi tổng tuyển cử lần 3 của AKB48, và mình bị ấn tượng với lời nhắn của Churi dành cho Akimoto-sensei (Ổng là quản lí của AKB48 Group, là người viết lời cho tất cả các bài hát của nhóm, cũng là người đàn ông thiên tài nhưng suốt ngày làm trò khiến fan đau tim ~.~). Nếu mình nhớ không sai, trong tổng tuyển cử lần 3 của AKB48, Churi là thành viên duy nhất của Team KII được xếp hạng. Sau khi gửi lời cảm ơn tới fan, nàng đã gửi một lời nhắn tới Aki-p, thay mặt cho tất cả các thành viên của KII, rằng các bạn ấy đang đợi setlist của riêng mình, các bạn ấy và cả fan nữa, muốn có Stage của riêng KII. Có thể bạn không theo dõi KII nên không biết, cái thông báo Stage mới cho team này cứ lên rồi lại hoãn, câu không biết bao nhiêu tháng mới diễn được shonichi cho fan coi. Chính vì vậy, Churi đã ăn điểm trong mắt mình ở chỗ này. Thế là đủ promo cho bạn chưa nhỉ? Nếu chưa, bạn kéo kéo xuống dưới và đọc bài phỏng vấn của bạn mà mình đã dịch nhé ^o^ Enjoy~ 

Nguồn: MELOS no Michi
Người dịch: Stella


Tháng Chín, cuối cùng chúng tôi cũng nhận được bản thu thử của những bài hát chính thức cho phần trình diễn của mình.  
Tôi cẩn thận đặt nó vào túi xách và chạy nhanh về nhà, gần như bỏ qua mọi thứ để có thể về nhà nhanh nhất. 
Với AKB48 Groups, một team mới luôn bắt đầu với những setlist có sẵn để lấy thêm kinh nghiệm cho đến khi họ được trao những bài hát dành cho riêng mình, tạo nên bản sắc của riêng team đó. 
Tôi sẽ không thể nào quên được cái ngày mà tôi hạnh phúc nắm lấy tay của các thành viên khác. 
AKB48 Group là một cỗ máy luôn hoạt động không ngừng vào thời điểm ấy, và màn trình diễn mới của riêng chúng tôi cứ bị hoãn một lần, rồi lại một lần. 
Thật là khó khăn khi nhìn thấy sự thất vọng của mọi người trong team mỗi lần show diễn (shonichi của KII3) của chúng tôi bị hoãn. 
Với tôi, những người bạn trong team này là thứ gì đó mà tôi luôn muốn nhưng chưa bao giờ có được trước đây. 
Và điều này cũng giống như thê với mẹ tôi. 
Hồi còn nhỏ, tôi là một đứa trẻ hầu như không thể kết bạn. 
Khi tôi học mẫu giáo, mẹ phải đẩy tôi đi để tôi có thể đến chơi với những đứa trẻ khác. 
Khi tôi học cấp 1, tôi thường ngồi cách xa và theo dõi mọi người chơi đùa. 
Khi buổi học ở trường kết thúc, tôi không muốn mẹ lo lắng vì minh, vì thế có nhiều ngày tôi đã nói với mẹ là tôi ra ngoài với bạn và rời nhà, nhưng thực ra tôi chỉ ngồi một mình trong bóng tối trên một chiếc xích đu. 
Thậm chí đến cấp 2 và cấp 3, tôi còn không thể có một người bạn nào. 
Mẹ tôi luôn nói "Mẹ muốn con trở thành bạn tốt với tất cả mọi người" với tôi mỗi khi tôi rời nhà vào buổi sáng, nhưng tôi lại thường về nhà và khóc vì không thể có nổi một người bạn. 
Nó khiến tôi đau đớn khi nghĩ về một ngày mẹ nhìn thấy chuyện này và mẹ sẽ cảm thấy như thế nào. 
Vì vậy, khi tôi tham gia SKE48. tôi đã rất hạnh phúc khi cuối cùng, tôi cũng có thể có được những người bạn. 
Tôi yêu mẹ minh, người luôn cảm thấy hạnh phúc khi nhìn tôi và có thể nói về chuyện này. 
Vì vậy, mọi chuyện càng trở nên áp lực hơn với mẹ khi nhìn thấy tôi mang theo tâm tình xuống dốc suốt cả năm qua, khi mà màn trình diễn của chúng tôi mãi vẫn chưa được đưa lên sân khấu. 
Khi tôi cảm thấy chán nản, mẹ luôn nhẹ nhàng động viên tôi và nói, "Nó sẽ sớm bắt đầu thôi con." 
Tôi lại làm mẹ lo lắng vì mình một lần nữa. 
Nhưng tất cả chuyện đó đã kết thúc hôm nay! 
Khi tôi về nhà, tôi đặt chiếc đĩa CD vào máy. 
Thứ âm nhạc đang phát ra từ loa kia thật tuyệt. Không ai từng trình bày những bài hát này hết, và lời bài hát được viết riêng cho team của chúng tôi. 
Cuối cùng chúng tôi cũng đạt được! 
Tôi khóc sau khi hét thầm lên trong tim. Nhưng rồi, tôi nghe thấy tiếng ai đó khóc sau lưng mình. 
Tôi quay lại và nhìn thấy mẹ đang gạt đi những giọt nước mắt của mình.  
Mẹ, giống như mọi người khác, đã kiên nhẫn đợi màn trình diễn mới của chúng tôi. 
"Mẹ, đây là bài hát của tụi con." 
"Đúng, đúng", mẹ gật đầu và cười với tôi. 
"Hãy thể hiện thật tốt với mọi người" 
Cảm ơn Người, mẹ của con. 
Tôi không còn cô đơn nữa. Vậy nên từ giờ trở đi, tôi sẽ luôn về nhà với một nụ cười trên môi.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét