Thứ Hai, 3 tháng 6, 2013

[Shukan Asahi] Ichikawa Miori - Bị loại khỏi công ti quản lí... Tình yêu của mẹ đã giúp tôi lấy lại sự tự tin của mình

Tiếp tục với seri phỏng vấn của Shukan Asahi (hàng cũ, từ đời thủa nào rồi >< Nhưng mà kệ đi.), lần này là Lemon-chan, hay còn được fan Việt gọi với cái tên thân mật là bé Chanh (Ai biểu con bé suốt ngày mang cái câu muốn làm chanh tươi ra cho mọi người nghe cơ chứ =.="). Nhờ bài phỏng vấn này mà mình biết, muốn làm idol là phải kiên trì, kiên trì cho tới lúc bạn có thể đạt được điều bạn muốn.

Nguồn: MELOS no Michi
Người dịch: Stella
T/N: Bản dịch đã được đăng tải trên 4rum idol48vn.com. Nếu bạn muốn sử dụng bản dịch này ở bất kì nơi nào khác, cảm phiền báo cho mình một tiếng. Mình xin chân thành cảm ơn. ^o^


Năm trước khi tôi gia nhập AKB48, tôi là học sinh năm 2 trung học. Cho dù vậy, tôi đã có kinh nghiệm tham gia hai công ti quản lí khác nhau trước đó. 
Lần đầu tiên là khi tôi đang học lớp 5, tôi được phát hiện ra khi đang đi dạo ở Harajuku với mẹ. Tôi ở công ti quản lí này trong vòng bốn năm. Trong khoảng thời gian này, tôi đã tham gia hơn 100 cuộc thi tuyển khác nhau. Thật là bất bình thường khi bạn tham gia 2 buổi thử giọng 1 ngày, hay 4 buổi thử giọng 1 tuần. 
Mẹ luôn đồng hành với tôi trong tất cả các buổi thử giọng ấy. Cũng trong thời gian ấy, mẹ tôi vẫn phải dậy sớm để đi làm và hiếm khi có thời gian nghỉ. Vậy mà tất cả những giấy tờ và thủ tục khi đăng kí, tôi đều để mẹ phụ trách. Lại còn việc nhà nữa, tất cả thực sự khiến mẹ rất mệt mỏi.  
Tuy nhiên, tôi cũng có vượt qua được vài cuộc thi tuyển. Tôi chủ yếu xuất hiện trong một vài cảnh phụ hoặc trên sân khấu, thi thoảng tôi sẽ có vài bức ảnh nhỏ trong tạp chí. Tuy thế, tôi vẫn hi vọng rằng một ngày kia, may mắn sẽ đứng về phía tôi. Đó là cách tôi cổ vũ chính bản thân mình. 
Mặc dù vậy, đến một ngày, hợp đồng của tôi với công ti quản lí hết hạn. Và họ nói với tôi rằng: "Chúng tôi không thể gia hạn hợp đồng với cháu thêm nữa" 
Tôi đã rất sốc, nhưng những gì tôi nhìn thấy vào tối ngày hôm ấy còn khiến tôi sốc hơn thế. Sau khi tất cả mọi thành viên trong gia đình tôi đi ngủ, tôi đã nhìn thấy những giọt nước mắt của mẹ lặng lẽ rơi. 
Tham gia vào ngành công nghiệp giải trí là giấc mơ của tôi, nhưng mẹ luôn đồng hành với tôi, luôn ủng hộ tôi. Và tự nhiên, giấc mơ của tôi cũng trở thành giấc mơ của mẹ tôi. Mẹ dành tất cả thời gian của mình vì giấc mơ của tôi. 
Công ti quản lí tiếp theo thậm chí tôi còn không kéo dài được 2 năm. Tôi cũng chưa bao giờ được họ gia hạn hợp đồng. 
Trên đường đi học về ngày hôm ấy, tôi nhận được điện thoại của công ti quản lí. "Chúng tôi rất tiếc phải thông báo với cháu là chúng tôi không thế kí tiếp hợp đồng với cháu" Tôi chết lặng, đến mức tôi quên mất cả việc bắt tàu về nhà. Wah~ tôi nên làm gì đây? Tôi phải giải thích với mẹ như thế nào đây? 
Và khi tôi về nhà, tôi chỉ nói với mẹ, "Con đói quá!". Tóm lại, tôi không thể nói với mẹ điều đó (lol) 
Sau đó, mỗi ngày, cứ đến giờ mà tôi đáng lẽ phải luyện tập ở công ti, tôi sẽ rời nhà, rồi tự hỏi bản thân mình sẽ làm gì đế giết thời gian cho ngày hôm ấy. Lúc đó, tôi thường lang thang ở công viên. Đôi khi, tôi sẽ giả như ngẫu nhiên đề nghị mẹ, "Mẹ à, hay là chúng ta cùng đi mua sắm đi." Bí mật ấy thật sự không thể giấu diếm được mãi, sớm hay muộn mẹ sẽ phát hiện ra điều đó. Tôi biết. 
Hai tháng cứ như thế trôi đi. Cái ngày mà tôi có thể nói với mẹ sự thật càng ngày càng gần. Mặc dù tôi cần phải nói với mẹ rằng tôi không còn làm việc ở công ti quản lí thứ hai kia, nhưng tôi muốn nói với mẹ tin tốt hơn. Vì thế, một ngày nọ, tôi đã nói với mẹ rằng, " Con chính thức tham gia AKB48" 
Sau đó, tôi và mẹ cùng trò chuyện. Tôi nói với mẹ về tin xấu mà công ti quản lí kia nói với tôi, xin lỗi mẹ vì đã giấu diếm bà suốt 2 tháng qua. 
Mẹ luôn là người ủng hộ tôi, dù cho chúng tôi luôn phải chiến đấu, nhưng chắc chắn, cuối cùng chúng tôi cũng đã đạt được một cái gì đó. 
Tuy nhiên, với mẹ, người nghe thấy cả hai tin tức từ thiên đường và địa ngục kia cùng một lúc, không biết cảm thấy nên vui hay nên buồn, nên giận dữ hay ca ngợi tôi. Tất cả tạo nên biểu tình vô cùng phức tạp trên gương mặt mẹ (lol) 
Đến tận bây giờ, tôi và mẹ lại cùng cười phá lên mỗi khi nhắc về ngày hôm ấy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét