Chủ Nhật, 2 tháng 6, 2013

[Shukan Asahi] Minegishi Minami - Làm sao những lời của bà lại khiến tôi từ bỏ việc chạy trốn?

Dưới đây là bài phỏng vấn của Minegishi Minami a.k.a Miichan trên Shukan Asahi năm 2011. Nó nắm trong seri phỏng vấn các thành viên của AKB48 về người quan trọng nhất. Con đường idol, nó có đầy hào quang với ánh đèn sân khấu. Nhưng đằng sau nó là câu chuyện đầy nước mắt, mà nếu không có đủ dũng cảm, chẳng ai có thể làm được.



Nguồn: MELOS no Michi
Người dịch: Stella
T/N: Bản dịch đã được đăng trên 4rum idol48vn.com và blog cũ của mình. Bản dịch này có thay đổi một chút so với các bản ở những trang đó. Nếu bạn có muốn sử dụng bản dịch này, làm ơn báo cho mình một câu. Mình xin cảm ơn ^o^

[Tại sao Minegishi không phải là người đứng ở vị trí trung tâm?]
[Tôi muốn bản thân nổi bật với vẻ ngoài siêu-dễ-thương.]
[Bây giờ tôi đang cảm thấy thất vọng.] 
Đây là những thứ mà tôi thường tự nói với bản thân mình nhiều nhất vào mùa hè của bốn năm về trước. 
Khi ấy, tôi đang là thành viên trình diễn Stage thứ 3 của Team A "Dareka no Tame ni", và chúng tôi mới bắt đầu biểu diễn nó lần đầu tiên không lâu. Cho đến lúc ấy, tôi vẫn luôn chỉ là 1 back-up dancer ở phía sau các thành viên khác, chỉ đơn giản là luôn cầm chắc míc của bản thân và đứng ở hàng sau, có lẽ vì thế nên tôi không có nhiều cơ hội xuất hiện ở phía trước trong mỗi một show diễn. Và tôi cũng không có nhiều fan. Vì thế, tôi thường tự nói với bản thân mình rằng: "Mọi thứ sẽ tốt thôi nếu tôi có một vị trí tốt hơn". 
Tuy nhiên, tôi lại nhận được nhiều thư, giống như khi tôi mới bắt đầu, đầy những chỉ trích và liệt kê cả những lỗi tôi mắc phải. Tất nhiên, có đôi khi sẽ có cả những lời động viên ấm áp dành cho tôi, nhưng những từ ngữ gay gắt kia giống như một con dao nhọn đâm vào trái tim của cô bé 13 tuổi... Mỗi khi tôi đứng trên sân khấu, tôi bắt đầu cảm thấy hoảng sợ. Tôi đã nghĩ mình sẽ bị tổn thương thêm một lần nữa và không biết lần này là ai sẽ tổn thương tôi. Mỗi khi những show diễn chuẩn bị bắt đầu, tôi khó có thể đứng vững, và tôi lại bắt đầu khóc. Tôi đã không thể chịu đựng thêm được nữa, tôi chỉ muốn bỏ cuộc... Vào lúc ấy, đó là tất cả những gì tôi nghĩ đến. 
Cái bóng đen kia thường xuyên trùm lấy tôi. Nhưng tôi thật may mắn khi có bà ngoại. Một ngày nọ, mặc dù đã là giờ tôi phải đến nhà hát, cho dù tôi cố gắng thế nào thì vẫn không thể thấy được động lực để đến đó. Tôi ngồi một mình trong nhà với cảm giác bất an. Rồi bà ngoại, người sống rất gần gia đình tôi, đã đến bên tôi và nói: "Nếu những người kia nói và viết những điều khiến con khó chịu, ngoại sẽ đến nhà hát của AKB48 để con luôn cảm thấy hạnh phúc và thoải mái khi ở đó." Bà ngoại vốn dĩ vô cùng bình tĩnh của tôi đã nói thêm một cách giận dữ rằng: "Bà sẽ đến đó và nói với họ rằng: "Này, các người đang làm tổn thương Minami của ta đó"".Tôi có thể nhìn thấy nước mắt khẽ lăn dài trên má của bà ngoại. Nhờ có bà, tôi cảm thấy thật hạnh phúc và tôi lại bắt đầu khóc, tôi cảm nhận được bà đang bảo vệ cho tôi. 
Khi tôi tham gia vào AKB48, tôi thường phải nghỉ học. Ở trường cấp 2, khá hiếm học sinh tham gia vào ngành giải trí, có lẽ vì thế mà một vài bạn học thường xuyên trêu chọc tôi. Mỗi lần nhìn thấy tôi trong lớp, họ sẽ lại nói rằng: "Đây mà là một idol sao? Nhưng xem chừng giống kẻ ngu ngốc hơn" và rồi học cười nhạo tôi. Mặc dù lịch làm việc kín mít cùng với việc dậy sớm hoàn toàn không phải không thể quản lí, nó vẫn bắt đầu ảnh hưởng đến sức khỏe của tôi.
Vào lúc đó, bà ngoại đã nói với tôi rằng: "Dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, ngoại sẽ đến trường con để con có thể cảm thấy hạnh phúc và thoải mái khi con ở đó". Bà nói với tôi một cách thật nghiêm túc và có lẽ bởi sự động viên ấy, tôi đã quay lại trường học. 
Tôi của ngày hôm nay đã được bà ngoại cứu hai lần như thế đó. Vậy nên, kể cả khi bây giờ màn trình diễn của tôi có thế khiến người này say mê nhưng người khác thì không, tôi vẫn bước lên sân khấu với nụ cười rạng rỡ nhất mà tôi có. Bởi xung quanh tôi đã có sự can đảm mà bà trao cho tôi. 
Bà ngoại thường nói đùa: "Ta chính là quản lí của Minami". Ngoại à, ngoại luôn là quản lí tuyệt nhất của con. Từ giờ trở đi, con sẽ luôn kiên cường mà tiến lên...

P.S: Stella đang suy nghĩ về việc dịch lại seri phỏng vấn "Because You were there for me" của các thành viên AKB48. Đáng lẽ là viết một loạt bài promo cho các thành viên cơ. Nhưng mà lượng thời gian cá nhân không cho phép nên mình chuyển sang kiểu này. Nhưng, dù sao cũng cảm ơn bạn vì đã giành thời gian đọc post này của mình ^o^

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét